Thỏ Con Và Sói
Phan_4
" Đứa nào sáng ra đã trêu người thế hả? Ăn cơm không muốn, muốn ngắm gà khoả thân à ? " Sáng ra? 11h trưa rồi đấy.Chả cần biết là ai, hắn vẫn đang nhắm mắt, chỉ mặc duy nhất một cái quần jean màu tro, tóc tai thì rối bời, rồi ra mở cửa. Thật là hiếm thấy cảnh này. Hơn nữa lâu rồi tôi không được nhìn thấy cảnh tượng thô lỗ này ( nói đúng là chỉ có lần đầu gặp là thô lỗ thôi)
" Yo ! Tôi không có ý định nhìn mông gà đâu ! Nên tôi đi luôn đây ! Ngủ tiếp đi ", Tôi giơ tay chào rồi mặt không biểu cảm trả lời "anh lớn"
" hử ? Nghe giọng quen quen." vẫn đang nhắm liền mắt và còn chưa tỉnh ngủ.
" E hèm...Thỏ À ! Từ lúc nghe hè em nhớ Thỏ lắm đó! Thỏ mà ở chung nhà thì tốt thật ! " Vâng ! chế độ nhại giọng nói bật lên. Có một người giờ đã tỉnh ngủ. Mặt mở to hết sức rồi dụi dụi mắt như không tin vào sự thật, sau đó thì tự tát mình một cái, tiếp theo nói nhảm " Thật rồi...Anh Thỏ thật rồi ! "
" Xin lỗi đã làm phiền! giờ tôi đi về nhà bảo toàn tính mạng. Tôi sợ ngắm gà, ăn hoa quả lắm!". Từ khi hai đứa chính thức yêu nhau thói quen được hình thành của tôi là trêu chọc cái người còn đang nửa tỉnh nửa mê này, lần này cũng không ngoại lệ.
" Không được, không được đi đâu ! Em xin lỗi hu hu hu tại em chưa tỉnh ngủ thôi ! Thỏ đừng về ề ề ề..." Hắn ôm chặt lấy người tôi, rồi xin xỏ, kể ra cũng vui khi nhìn thấy nhiều biểu cảm của hắn đến vậy. Tôi nhẹ ôm vào eo hắn, dụi dụi tóc vào lồng ngực. Lần đầu tiên trong 8 tháng tôi thấy được thân hình thiếu vải này. Người hắn rắn chắc, cơ bắp không cuồn cuộn như lực sĩ, nhưng đầy đủ múi bụng, bắp tay, chỉ là hơi cao lên nhìn có vẻ gầy mà thôi. Lạ nữa là người hăn rất nhiều sẹo, thật sự nghĩ đến cảnh những vết sẹo này lúc bị in lên cơ thể hắn thấy thật xót xa. Ngước đầu lên, tôi mỉm cười
" Tôi không về đâu ! Tôi ở đây được không ? "
" HẢ ? THẬT Á ? "
" Không muốn sao ? "
" KHÔNG CÓ ! chỉ là em đang hạnh phúc thôi" Nhẹ nhàng hắn trao tôi một nụ hôn. Tôi và hắn đã 8 tháng không ít lần hôn nhau, nhưng lần nào tôi cũng có cái cảm giác nâng nâng đến khó dùng từ ngũ diễn tả.
" he he.... Đến ăn bám cậu cả đời luôn ! "
" Nếu được vậy ! cả đời em mong anh ăn bám em ! " Hai đứa lại ôm nahu chặt hơn.
Chợt tôi nhận ra hai đứa đang đứng ôm nhau giữa cửa và hắn đang trần như nhộng..." Vào nhà được chứ ? "
" Ah ! Em quên mất ! Thỏ vào đi ! " Hắn đẩy tôi vào rồi xách hai cái vali vào sau. Ngược với suy nghĩ của tôi, căn hộ của hắn hoàn toàn sạch sẽ. Cả căn hộ là màu trắng đôi chỗ được điểm băng màu tro hoặc đen, nói chung là sang trọng nhưng mang đến cảm giác lạnh lẽo. Một bộ bàn ghế bằng kính, lần đầu tôi thấy được đặt ở chính giữa phòng khác, với nệm bên trên màu đen. Căn bếp nhỏ và...trống trơn theo đúng nghĩa đen. Cả cái bếp tìm mãi cũng không thấy cái gì được là đồ ăn, không hiểu hắn đã sống thế nào nữa. Hắn dẫn tôi vào một căn phòng trống phía bên phải, căn phòng hoàn toàn một màu trắng kể cả giường cũng màu trắng.
" Thỏ ở bên phòng này nhé, em ở ngay đối diện. Thỏ sang bên phòng em nhé " hắn hớn hở cất vali ở góc phòng rồi kéo tay tôi sang phía đối diện. Đối lập hoàn toàn, cả phòng hắn là màu tro đậm, cực kì lạnh lẽo chả bù với phòng tôi toàn một màu xanh trời. Ngạc nhiên hơn nữa là hắn có hẳn một bức tường sách, nói đúng hơn là cái giá để sách to bằng cả một mảng tường. Nhiều sách vô cùng, tất cả sách được xếp với nhau khá cầu kì và hầu như không còn chỗ trống. Thật choáng, tôi cứ tưởng hắn bất cần đời và giờ mới biết hắn là mọt sách chính hiệu.
" Một mình cậu đọc hết chỗ sách này? "
" Uhm...Sở thích của em ! "
" Thật không ngờ..."
" Ya ~ Em đâu phải chỉ biết lêu lổng ! Thỏ yên tâm em đủ khả năng cho Thỏ cuộc sống đầy đủ, Thỏ chỉ cần bên em là được ! Chụt..." Một nụ hôn nhẹ vào trán khiến tôi thấy ngượng ngùng dù đã yêu nhau 8 tháng thì tôi vẫn chưa quen với những tình huống bất ngờ.
" À ! Mà sao bếp lại trống trơn vậy? Mọi khi cậu ăn bằng gì ? "
" Thì em ra ngoài ăn ! "
" V...Vậy... tôi sẽ nấu cho cậu trong những ngày sống ở đây ! "
" THẬT HẢ ? "
" Gật...Gật..."
Chương 10
Một bữa ăn không cầu kì chỉ là vài món đơn giản mẹ dạy tôi làm. Lần đầu tôi cật lực nấu ăn đến vậy, thật cảm ơn mẹ đã dạy dù lúc học ngủ gật suốt ! Tôi trong bếp hì hục nấu ăn không hề mệt nhọc chỉ vì tôi đang nấu cho người mình trân trọng cả cuộc đời một bữa ra trò. Giờ tôi hiểu tại sao mười mấy năm trời mẹ nấu cho bố con tôi những bữa ăn ngon mà chưa bao giờ than mệt, đó là cảm xúc yêu thương với người mình yêu và giờ tôi đang được hưởng thụ cảm giác ấy.
" Ăn chậm chút nghẹn bây giờ " Tôi lấy một cốc nước rồi đưa cho con người đang ăn như đánh trận
" Thật sự là rất ngon ! Chưa bao giờ em ăn ngon như vậy ! Thỏ là một người VỢ tốt !" Hắn uống nước rồi cười cười trêu tôi.
" Cốp...Ai là Vợ hả hả hả?" Tôi cau mày rồi đập vào đầu hắn cho tỉnh ra vài phần, dám phát ngôn lung tung.
" Au..." Lại tiếp tục ăn ! Người ta bảo dạ dày và con tim được nối với nhau giờ thì tôi đã hiểu tại sao ! Nhìn người mình yêu và mình vui vẻ ăn một bữa cơm cùng nhau cười cười nói nói thật rất viên mãn. Nếu có một điều ước thì tôi ước cứ như vậy mãi thì tốt ! Nhưng trong giây phút tôi lại thấy lo lằng liệu chuyện tình cảm này rồi sẽ đi đến đâu ? Liệu tôi và hắn có thể đường đường chính chính đến với nhau ? Liệu rồi hắn hoặc tôi sẽ chán với kiểu tình cảm này rồi đi tìm một ai khác ? Liệu hai thằng con trai có thể cùng nhau xây dựng một cuộc sống gia đình ? Quá xa vời , từ khi yêu hắn tôi đã chấp nhận sự suy nghĩ "biết đến đâu hay đến đó"! Dù bố mẹ tôi, bạn bè tôi đều ủng hộ liệu xã hội có như vậy ! Tôi sợ mình mất kiên nhẫn, mất niềm tin nơi nhau để rồi mất nhau. Nhưng giờ chỉ cần nhìn người đang ngồi ăn một cách ngon lành này, tôi muốn dũng cảm bước tiếp, dù sau này là niềm vui hay nỗi buồn tôi cũng gắng sức vượt qua.
" Woah ... No quá đi ! Ngon thật đấy ! Cảm ơn Thỏ ! "
" Cười... Nếu ngon vậy thì sau này phải biết trân trọng tôi một chút...Nếu không tôi không nấu cho cậu nữa, tối sẽ theo người kh..." Hắn bật dạy, lấy hai tay chống và mặt bàn , cúi đầu thấp xuống rồi lấy một nụ hôn vào môi để ngăn câu nói còn dang dở.
" Không cho Thỏ nói vậy ! Thỏ chỉ được theo em thôi ! " Mặt hắn đã tắt hẳn nụ cười chỉ còn sự hờn dỗi
" Đùa thôi ! Cậu là nhất ! " Tôi lấy hai tay vòng vào cổ hắn rồi đáp lễ bằng một cái thơm nhẹ vào má. Thật sự vui khi cậu ấy sợ mất mình đến vậy, nếu được chọn tôi chọn ở bên cậu ấy cả đời, kiếp này, kiếp sau và sau sau nữa.
" Cười... Vậy chiều em giúp Thỏ dọn đồ vào phòng."
" Uhm cảm ơn... Giờ thì ... ĐI RỬA BÁT " Vốn là người yêu sự công bằng không thể để một mình tôi phải "tề gia nội trợ"trong khi hắn nhởn nhơ vui chơi được. Hắn vẫn ngoan ngoãn nghe theo chỉ là...
" Woah... lạch cạch..Ahhhh...Choang...Choang...THỎ ƠI... Rầm " . Tôi lập tức chạy ừ phong khách vào và chứng kiến cảnh tượng...Một chiếc, rồi hai ba bốn chiếc đĩa...hai, ba cái bát (chén) và rồi là vài cái nồi... đều vỡ hoặc biến dạng
" Thôi xong !Như vậy khỏi rửa luôn ! Lần sau tôi sẽ mua đồ nhựa ! " Tôi đành bất lực dọn dẹp cùng cậu ta bãi chiến trường này.
" Em xin lỗi ..."
" Haizzz Hết cách với cậu "
... Chiều đến, đã tới lúc dọn dẹp đồ đạc. Vì chỉ ở đây 4 hôm nên tôi cũng chỉ mang vật dụng cần thiết vài bộ đồ, cũng không có gì cần dọn dẹp vậy mà cậu ta nhất quyết phải mua đồ mới cho căn phòng, rồi quyết định ghi ở cửa " Phòng của Thỏ" , còn cái đối diện " Phòng của Sói " . Cậu ta nhân lúc tôi ngủ trưa mà mua cả một bộ trải giường màu trắng với rất rất rất nhiều Thỏ in bên trên, tiếp theo đó là nệm cũng được thay bằng loại caosu chống nún, rèm cửa cũng thay bằng loại vải tốt, rồi sàn sũng thay bằng thảm nhung. Khi tôi tỉnh dạy thì mọi thứ đã xong xuôi, thật là biết cách phá của mà , chỉ bốn ngày đâu cần thiết như vậy ? Dư tiền thì làm từ thiên đi ! Nếu lúc tôi về cậu tính sao đây ?
" Thỏ thích chứ ? " Hắn nhăn nhở cười rồi đẩy tôi vào phòng tự hào khoe.
" Tôi chỉ ở đây bốn ngày thôi ! Không cần khoa trương như vậy đâu " tôi khẽ thở dài rồi cau mày ngồi xuống nệm lấy tay xoa xoa hai bên thái dương.
" Ai biết được sau này thì sao... hì hì " Hắn cũng ngồi xuống
Con người này thật biết đặt người ta vào hoàn cảnh khó xử. Tôi hiểu ý hăn nhưng đâu ai nói trước được tương lai.
Cả buổi chiều cả hai ngoài việc dọn nhà thì không có gì đặc biệt, cả hai đều tận lực kì cọ căn nhà, cuối cùng thành quả cũng là căn nhà sáng bóng. Cậu ta có vẻ rất vui lúc cười thật tươi, lúc lại ngân nga một bài hát, nghe khá quen nhưng tôi không thể nhớ " If our love was a fairytale I would charge in and rescue you On a yacht baby we would sail To an island where wed say I do...And if we had babies they would look like you It’d be so beautiful if that came true you don’t even know how very special you are..." Chỉ biết lời lẽ bài hát rất hay rất truyền cảm, dù giọng cậu ta cũng chả hay ho gì.
" Hát gì vậy ?"
" Tỏ tình với anh đó ...Chu " Một cái hôn vào tay mà sao tôi thấy thậy ngượng ngùng... Ngày đầu tiên kết thúc vậy đó.
Những tia nắng đầu tiên hắt vào cửa sổ, qua tấm rèm soi sáng căn phòng màu trắng bên phải, bình minh đã đến. Một buổi sáng yên bình, một bầu không khí trong mát, một ngôi nhà thật lạnh lẽo. Tôi thức dạy sau một đêm khá yên bình, chỉ có điều đêm qua đã phải thức để chơi trò " cá ngựa" với tên sói gay biến thái mãi muộn mới được ngủ, nên giờ có chút mệt mỏi. Tự hỏi, đã 4 năm rồi, hắn sống một mình đã bao giờ hắn thấy nhớ người thân, nhớ gia đình và đã bao giờ hắn thật sự được yêu thương? Tự thấy rằng tôi thật hạnh phúc khi có bố mẹ và thương tâm cho hắn, cuộc sống gia đình hắn thật phức tạp.
Tinh...Tính...Tình...Tinh... Điện thoại chợt reo lên, mở máy một dòng chữ nhỏ hiện ra " Sinh Nhật Sói Gay". Ah ! Thật không chú ý, đợi suốt tám tháng để đến ngày này cuối cùng cũng vì dọn nhà mà quên mất. Ngày 14 tháng 6, sinh nhật sói gay, một ngày đặc biệt, tôi quyết định sẽ tổ chức sinh nhật cho con người này, sinh nhật đầu tiên của hắn khi hai đứa yêu nhau. Chợt mỉm cười, tôi chuẩn bị ra ngoài để chuẩn bị và lấy một mẩu giấy viết " Đi ra ngoài mua ít đồ ! Ngủ dạy đồ ăn sáng ở bàn đấy ! Đừng có bỏ bữa ^^ ! Sẽ về nhanh thôi " trên mặt bàn rồi tiến hành kế hoạch chuẩn bị. "Sẽ mua cho cậu ta một bánh sinh nhật, một món quá ha ! Nên mua quà gì đây? Đồng hồ ? Cậu ta có cả tủ rồi. Mua áo? Cậu ta đâu thiếu ! Mua mũ (nón) ? Có bao giờ thấy đội đầu . ÂY ~ Đau đầu quá, biết tặng gì bây giờ ! " Từ lúc bước ra khỏi của rồi cả thời gian trong cầu thang máy tôi không thể nào có thể suy nghĩ nổi sẽ mua cho hắn cái gì nữa. Hắn đã quá đầy đủ rồi !
Tinh... Cửa thang máy mở ra, cũng vì suy nghĩ lung tung tôi đụng chúng một người đàn ông mặc vest đen.
tobe continue
Chương 11
CONTINUE
" Huỵch ... Ah..." Cuối cùng thì tôi cũng là người bị ngã, dù tôi va vào người ta
" Không sao chứ ? " Người đàn ông mặc vest đen đưa tay ra giúp tôi.
" Dạ ! Cháu xin lỗi "
" Không có gì ! Mà cậu ở đây hả ? " Giờ mới thấy rằng người này thật rất phong độ. Ông cao cũng khoảng 1m8, người khá cân đối không bụng mỡ giống bố tôi gì hết. Hai vai to rộng, eo thon gọn, dáng người vừa vặn. Tóc màu đen vuốt gel ngược ra phía sau lộ rõ khuôn mặt thanh tú với vầng trán cao, hai bên xương quai hàm thon gọn, đôi lông mày đậm nhưng không lộn xộn, đặc biệt đôi mắt rất quen. Đôi mắt ổng to và trong giống như mắt sói gay có điều đôi mắt này màu nâu chứ không phải xanh như sói. Đặc biệt, giọng nói trầm giống của sói gay, giống đến ngỡ ngàng luôn.
" Này ! Cậu nghe thấy tôi nói chứ ?" Người đàn ông hua hua tay trước mắt tôi làm tôi bỗng giật mình.
" Ah... Vâng! Cháu tạm thời sống ở đây"
" Vậy tốt rồi ! Tôi muốn nhờ cậu một việc, mong cậu giúp đỡ."
" Vâng, chú cứ nói "
" Nhờ cậu chuyển giúp Andree tầng 18 hộ 1812 " Người đàn ông đưa tôi một túi màu đen có quai đeo màu vàng, trên bìa ngoài ghi "Lakewood", bên dưới dòng chữ "The sound of magic - Made in Germany" nhìn cũng có thể nhận ra là một chiếc đàn ghi-ta khá xa xỉ. Ở bên sói 8 tháng tôi cũng được biết một số loại ghi-ta và nếu không nhầm đây là ghi-ta được làm thủ công tại Đức có giá khá cao khoảng tâm 3.000$-7.000$, đúng là sói có quan hệ tốt thật, sinh nhật mà được tặng quà quá "khủng". Nhìn vào đây thật sự chả còn chút tự tin nào về việc mua quà. Đúng là sự chênh lêch giữ người giàu và bình dân tại Việt Nam.
" D...Dạ...C...Cháu...Sẽ chuyển đến cậu ấy ". Tôi run run nhận lấy cây đàn, mà trong lòng thấy lặng trĩu.
" Nhờ cậu. Chào " Ông cúi đầu nhẹ rồi quay người bước đi, nhìn ra khỏi của khu chung cư có thể thấy ổng vào một chiếc Audi màu đen na ná của Sói. Không biết liệu ông là gì của sói. Mà thôi kệ đi ! đang lo mua quà cho sói mà, chút mang quà về sau cũng được. Bíp...bíp...bíp, tôi nhấn số điện thoại rồi gọi cho đứa bạn thân duy nhất. Chắc các bạn cũng biết đó là ai, chính con nhỏ Diệu Anh.
" Ê con khùng ! Rảnh không ?"
" Khùng ? KHÙNG CÁI ĐẦU MÀY ! Mày đừng tưởng bỏ nhà theo trai là tao tìm không ra nhá, tao đến tận nơi đánh cả hai vợ chống mày đấy ! ĐANG BỰC BỘI NHA ! " Nó hét lên mà cảm tưởng cái loa em Lumia của tôi sắp rụng ra đến nơi. Trong cái tình thế này thì đnàh cầu hoà thôi, nó mà điên có khi nghĩ quẩn làm thật thì tôi sẽ bỏ phí một đời trai mất.
" Xin lỗi xin lỗi...Bớt nóng, hạ hoả đi ! "
" Hừ ! Mà gọi có chuyện gì ! "
" Định bảo mày đi mua bánh kem cùng tao ! "
" Mua bánh kem ? Khùng à ~ " Giọng nó dễ lên đến quãng 3 cũng nên, có vẻ nó đang ngạc nhiên.
" Uhm... Hôm nay...Hôm nay...Sinh nhật... Andree." Khó mà có thể nói dễ dàng, dù gì chuyện tôi mua bánh kem tặng sinh nhật ái đó là chuyện từ bé đến nay không bao giờ có vậy mà bây giờ lại còn rủ nó đi cùng ngạc nhiên cũng phải.
" Ah ... Thì ra là mua cho CHỒNG IU "
" IM! ai là chồng, ai là vợ cái gì chứ ! Thế có giúp không" Cái con vô duyên không đụng chạm nó không chịu nổi hay sao mà cứ phải thêm bớt chuyện nàh người ta.
" Tao đang làm partime tại quán bánh Mokka đến mua cho tao đi ! "
" Biết vậy đợi chút ! "
Rồi thì bắt xe, đi thẳng từ khu chung cư này rồi đi tiếp con đường một chiều, rẽ phải, dừng lại, cuối cũng mất 15 phút cũng đến. Tôi đang đứng trước một quán bánh kem rất tinh tế. Cửa ra vào hoàn toàn một màu trắng, bước vào trong sàn nhà được lát gỗ mộc mạc, từng dẫy bánh kem xếp kín hai bên tường màu be. Một người phục vụ khả ái nhìn tôi, nhưng ngược lại tôi nhìn người phục vụ đó một cách ngạc nhiên, sau đó là buồn cười, cuối cùng là ...
" Hân hạnh phục vụ quý khách...Cười..."
" Phụt...Ha ha ha ha ha ha... Bà làm gì mà dịu dàng vậy ? "
" Suỵt ! Im đê ! Đang trong giờ làm đấy." Nó bịt miệng tôi bằng một cái khăn rồi lại lôi tôi sang một góc " Tao làm ở đây nên phải thế, mày mà phá làm tao mất việc tao GIẾT ! " Nó nhìn tôi ừng ực sát khí tiếp theo đó là ngón trỏ kề sát cổ lê một đường dài, cũng phải tự hiểu là phải giữ im lặng không thì...
" Rồi ! " tôi nuốt nước bọt một cái ực thật thấy khó trôi trước ánh mắt của nó.
" Vậy mua bánh gì ! " Nó thả tôi ra, sau đó lại "nhẹ nhàng" hỏi.
" Thì... Bánh kem tặng sinh nhật."
" Có hàng trăm loại mày mua loại nào? Mày định làm tao điên tiết đấy à ! Đã bảo là đang bực mình mà " Nó lại trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt phát tia lửa làm trong giây lát tôi thấy mình bất động.
" T...Tao cũng không biết... Chưa bao giờ...Tao thấy Andree ăn bánh kem cả..." Thật xấu hổ ! Đã quen nhau 8 tháng mà sở thích ăn uống của sói gay tôi hoàn toàn mù tịt. Có phải đang bị chiều hư đến mức không quan tâm người bên cạch không ?
" Haizzz đúng là vô tâm ! vậy tôi làm theo sở thích của ông ! bánh cacao nhá ! "
" Uhm...Vậy đi ! "
Huỵch...Huỵch...Rầm...Rầm... " KyAhhhh....Ahhhh...Trời ơi ! sao anh đẹp trai quá vậy...Anh ơi em muốn làm bạn gái anh... Á ! ăn bánh có được khuyến mãi chủ tiệm không...A ...A... Em yêu anh chủ tiệm..." Một biển người theo đúng nghĩa đen xông ầm ầm vào tiệm, tôi và con nhỏ kia bị đẩy xẹp lép dính chặt vào tường. Có phải tôi đang ở tiệm bánh hay tôi đang học quân sự ở thao trường ?
" C...Ch...Chuyện gì...Đây ? " Tôi vừa thở vùa hỏi, thật là chen qua được biển người là cả một nghệ thuật .
" Người yêu tôi đấy ! Cứ đến giờ anh ấy làm bánh xong là vậy ! " nó thở dài ngao ngán, sau đó mặt nó buồn buồn ngồi xuống cái bàn kê ngoài cửa. Lần đầu thấy khuân mặt nó ưu tư đến vậy. Nhưng ! có phải nó thay người yêu không ? Theo những gì tôi biết trước nghỉ hè nó đang yêu cái thằng vừa béo, vừa xấu nhất trường...
" Bà mới thay người yêu à ?" Tôi ngồi xuống xoa xoa đầu nó, lần đầu tôi an ủi nó, mọi khi toàn theo chiều ngược lại .
" NÓI LUNG TUNG...Cốp..." Có gì sai đâu, mà nó đứng bật dạy lấy cả quyển menu đập đầu tôi.
" Au... Nhưng theo trí nhớ của tôi thằng người yêu bà xấu bỏ xừ. Vừa cận, tóc vừa dai, lại còn ục ịch nữa."
" Lại còn NÓI XẤU...Cộp ...cộp...cộp"
" Au...ĐAU...DỪNG."
" HU hu hu hu Woa... " Lần đầu, lần đầu trong từng ấy năm con nhỏ này khóc. Nó là con nhỏ lì nhất tôi biết, nó giết cá cắt thịt mặt không chút biểu cảm, đánh bạn không ghê tay, máu me đánh nhau gây sự là nghề của nó. Vậy mà, bây giờ lại ngồi khóc như đứa trẻ trước mặt tôi. Tôi có nhìn nhầm không ? Hay tại sáng chưa ăn gì hoa mắt chăng ?
" Sao mà khóc ! Nín đi ! Bụp...bụp..." Tôi vỗ nhẹ vào đầu nó.
" Híc, ông không biết tôi cực nhọc đến mức nào mới cải thiện được anh ấy. Híc. Tôi bắt ảnh ăn kiêng, bắt anh chạy bộ, tập thể hình, học karatedo, học đấu vật, bắt ảnh đạp xe, lấy luôn chìa khoá xe của ảnh. Lại còn sáng dạy từ 3h sáng chuẩn bị đồ ăn cả ngày, cùng anh chạy bộ, leo núi (nhân tạo). Suốt một tháng sau khi thi xong và gần hai tuần nghỉ hè anh mới giảm từ 88kg xuống 60kg ( Tác giả bịa đấy, bạn nào mũm mĩm đừng làm nhé ! không tốt cho sức khoẻ đâu ! )...Vậy mà...Vậy mà...Hu hu hu... Mấy con nhỏ này nó hôm nào cũng đến làm phiền hết." nó lại khóc.
" Thôi..Thôi nào... Chỉ cần ông ấy yêu bà là được rồi ! Nín đi ! Ngoan nào ! " Thật tò mò, lúc nãy do bọn kia mà tôi cũng chả liếc qua chút dung nhan nào của thằng xấu nhất trường này. Cơ mà xấu như vậy àm bà rèn thành như vậy thấy phục bà quá Diệu Anh à ! Chợt có tiếng đẩy cửa... Trời ơi ! Siêu mẫu Hoàng Hôn! Người cao cũng xấp xỉ sói nhà mình, dáng như siêu mẫu đô dễ sợ, tay chân đều rắn chắc, khoản này ăn đứt sói ...Buồn... Tóc màu đen nháy, cắt hai bên tóc hơi ngắn, để mái bằng làm xoăn nhẹ cứ như trai Hàn Quốc á ! Dung nhan khá ổn chỉ hơi kém sói một chút thôi. Lông mày dài và thon, mắt mí lót màu nâu, hàng lông mi dài đen và cong, mũi thẳng, miệng hơi rộng, hai bên quai hàm không thon gọn mà góc cạnh nam tính, làn da hơi nâu. Nói chung cũng là một mĩ nam hoàn mĩ. Hắn không nói gì chỉ chạy đến ôm lấy Diệu Anh, rồi thì một nụ hôn ... 10 giây...20 giây...và lại 10 giây nữa...Thật là làm người ta ghen tỵ, sau một hồi lâu mới chịu buông nhau ra.
" XIN LỖI ! Nhưng đây mới là người tôi YÊU ! Cô ấy là bà chủ tiệm bánh này ! " Giọng nói trầm hơi ồm cất lên, một thằng con trai thảm hoạ mà giờ chói sáng như sao. Câu nói của nó làm tan nát bao trái tim..." Ah...Không chịu...Bà chị này xấu bỏ xừ...Quá tầm thường...Em không bỏ cuộc đâu..." sau đó cả lũ kéo nhau về.
" Ah... Anh không cần làm thế đâu ! Em không sao ! " Nó dụi dụi vào ngực thằng thảm hoạ mới nổi kia bỏ mặc bạn bè, giờ thì đứa nào mới là đứa hám trai.
" KHÔNG ! tại anh nên em mới khổ. Lúc nãy đứng bên trong thấy em khóc mà không thể đến bên em, ANH XIN LỖI... Để người khác an ủi em như vậy chả có chút tư cách làm bạn trai." Thằng thảm hoạ này, tao quen nó còn lâu hơn mày đấy, "người khác" ý gì đây ? Suy nghĩ trong tôi bùng cháy, vì lần đầu thấy vẻ mặt này của nhỏ bạn thân, nó mà cũng dịu dàng đến vậy sao ? Có lẽ...Chỉ là có lẽ thôi tôi đã quá nghiêm khắc với sói rồi.
" Này ! hai người, tôi muốn mua bánh kem ! " Tôi đứng một góc nói trong "biển lửa" tức giận.
" Ah ... Xin lỗi ! tôi đi lấy cho ông đây ! " Diệu Anh đẩy cái thằng cha thảm hoạ ra rồi lau nước mắt. Hắn cũng biết ý quay sang cười rồi cúi đầu nhận lỗi.
" Xin lỗi bạn ! Mà bạn mua bánh kem cho dịp gì vậy...Cười..." Ah ! lại chói mắt, sao bây giờ lắm người đẹp đến vậy, hết sói gay giờ đến tên này.
" Ờ...Uhm...Thì..." Tôi lúng túng, nắm chặt hai tay chả biết nói sao cho phải. Chẳng lẽ bảo mua cho bạn trai ?
" Nó mua cho CHỒNG đấy anh ! " con nhỏ đứng một góc lại lên tiếng.
" Ra vậy ! Vậy bạn có muốn tự làm không, mình sẽ giúp, coi như cảm ơn bạn đã an ủi Diệu Anh " Hắn nhẹ đẩy đẩy tôi vào trong quán, tất nhiên tôi sẽ không từ chối một đề nghị hấp dẫn đến vậy. Bắt đầu làm bánh cho Sói nào.
Chương 12
Đánh đánh...trộn trộn...nướng nướng...vẽ vẽ...xịt xịt...Cuối cũng đã xong một cái bánh hình vuông, có một con sói nhỏ đang nằm đó trên dòng chữ " Sinh nhật vui vẻ ! Andree ! năm nào cũng cùng nhau làm sinh nhật nhé ! I <3 You...Minh " Hoàn toàn không phải tôi viết đừng hiểu lầm. Tôi chỉ viết " Sinh nhật vui vẻ ! Andree " phần còn lại là của cặp đôi ngốc này. Nhưng dù sao cũng cám ơn cậu bạn thảm hoạ đã giúp tôi làm bánh, con nhỏ Diệu Anh giúp tôi viết "thư tình" trên bánh. Đóng hộp cẩn thận tôi sẽ mang cái bánh này về tặng sói, mong hắn sẽ thích.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian